Con dâu nói :
“Nấu lạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô,
rốt cuộc bà muốn sao đây?”
Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không
rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử
một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì....
Con trai nói : “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ
bị bệnh không thể ăn quá mặn !”
“OK ! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé !” Con dâu
giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với
mẹ : “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”
Mẹ nói : “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ
sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng !”
Con trai nói : “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức,
con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho
nên ……”
Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì: “Con trai
ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con !” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu
van xin .
Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh
ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ :
“Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi
không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không
còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn,
vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay
sao ?”
Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào
phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã
ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước
ngoài du học.
Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình
đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại
là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão
thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.
“Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ
là mẹ cậu sao ?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.
“Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống
thêm vài năm, Tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà
cơ chứ ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn
đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.
Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế
mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất
dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc
dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.
Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm
thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch
mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ
cười.
Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na
ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người
thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống
muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.
Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn
cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là
một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn,
cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy
xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống,
anh ngậm ngùi tiếc nuối.
“Mẹ ơi, con … con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.
Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy
chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng
gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u
sầu.
Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc
dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật
đã già đi rồi !
Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó
anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên
đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt
lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt :
“Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi ! Mẹ đừng có đi mẹ ơi !” Cuối cùng mẹ cũng không
bỏ lại anh một mình……
Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại,
không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ
lờn vờn bám lấy anh.
Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết
vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.
Một chiếc huy chương ----- đó là chiến lợi phẩm đoạt
giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI”
; Một quyển từ điển Anh – Việt ----- đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền
chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa
trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì
còn ý nghĩa gì nữa kia chứ ?
“Đủ rồi, đừng vứt nữa !” Con trai tức giận.
“Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể
chứa được đồ của tôi.”
Mẹ vợ thở hổn hển nói.
“Thì đúng rồi đấy ! Anh mau mau đem cái giường cũ nát
của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới
!”
Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó
là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.
“Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không
được bỏ !”
“Anh tỏ thái độ gì vậy hả ? Dám lớn tiếng với mẹ tôi
ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức !”
“Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao
?
Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao ?”
Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường
phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe
hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng
tăng tốc phóng nhanh trên đường.
Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm
trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ
của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của
mình âm thầm khóc trong đêm.
Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió,
cảm thấy an ủi và nói :
“Mẹ
quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ !”
Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.
“Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà,
ngày
mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi !”
Anh
ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không nhịn được khóc và nói :
“Mẹ
ơi, con xin lỗi, xin.......... lỗi........"
|
Chúng ta phải luôn hiếu dưỡng Cha Mẹ...Cho dù Cha Mẹ (vợ hay chồng)....
Trả lờiXóa