Xưa có anh đồ tể Sống cạnh ngôi chùa làng. Hàng ngày cứ mờ sáng khi
chuông chùa ngân vang là anh ta tỉnh dậy, sửa soạn bộ đồ nghề, rồi bắt đầu mổ
lợn tiếng lợn kêu thật ghê. Mỗi người một nghề sống nên dân làng bực
mình, cũng chẳng làm gì được đành bấm bụng làm thinh.
Một tối nọ, sư cụ Mơ thấy có một bà dắt năm
đứa con nhỏ, nhờ cứu mạng bà ta.
- “Bằng cách nào? - sư hỏi.
-
Xin
bà nói tôi hay.” “Xin ngài thỉnh chuông sáng
Muồn muộn hơn mọi ngày.”
Sư cụ thỉnh chuông muộn Anh đồ tể ngủ quên,
nên không kịp giết lợn bèn sang trách chùa bên. Anh ta được sư cụ kể giấc mơ
của mình.
Về nhà, vào chuồng lợn thì thấy lợn vừa
sinh. Đúng năm con rất đẹp Anh đồ tể lặng người nhẩm đếm mình đã giết bao sinh
mạng trên đời.
Rồi anh ta quyết định từ nay sẽ bỏ nghề, không
bao giờ giết lợn, cầm con dao anh thề, rồi cắm con dao ấy giữa sân chùa, sau
này,
qua một đêm sấm chớp, nó hóa thành bụi cây có lá như dao nhọn,
hoa đỏ như máu tươi.
Mọi người gọi huyết dụ, tức là cây máu người.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét