Tại một
viện dưỡng lão nọ, ai ai cũng cảm thấy vui, vì ngày Giáng Sinh sắp đến. Lễ
Giáng Sinh không những là lễ của nhận quà, mà còn là của tặng quà nữa. Cho nên,
dù không dư dả, các lão ông lão bà cũng cặm cụi suốt ngày để chuẩn bị một món
quà gửi tặng cho thân nhân, người quen.
Duy chỉ có một bà lão
xem chừng như dửng dưng trước những rộn rịp xung quanh. Bà ngồi trong một góc
nhà, gặm nhấm từng nỗi
cô đơn của mình. Bà không còn một người thân nào trên trần gian này. Kỳ thực, bà còn một người con trai, nhưng người con ấy kể như đã chết với
bà. Từ lâu, anh đã bị giam trong một trại khổ sai chung thân.
Dù vậy, đối với trái
tim của một người mẹ, một đứa con, cho dù có đốn mạt đến đâu, vẫn là một người
con. Cũng như những lão ông lão bà
khác, người đàn bà đáng
thương cũng đã có ý nghĩ gửi một món quà cho đứa con bạc phước của
mình. Nhưng bà không có một đồng
xu dính túi. Tất cả tài sản của bà chỉ là cặp kính lão còn đeo trên mắt...
Người đàn bà ước ao được gửi
cho người con của mình một gói thuốc lá. Một gói thuốc không là bao, nhưng
gói trọn tình thương mà bà vẫn dành cho anh.
Bà đi trao đổi với
các cụ già, nhưng không ai có gì để trao tặng bà. Cuối cùng, có một ông lão còn
một gói thuốc lá, loại thuốc mà có lẽ con trai bà ưa thích. Nhưng trong viện dưỡng lão này, dường như ai cũng sống theo nguyên tắc "có qua có lại". Lão ông chỉ
trao cho bà gói thuốc với điều kiện bà cũng trao tặng cho ông một món quà nào
đó.
Người đàn bà đành lấy
cặp kính khỏi đôi mắt và trao cho ông lão. Gương mặt người đàn ông sáng rỡ lên vì ông đã có thể đọc được
tỏ tường. Cuộc trao đổi chấm dứt. Người đàn bà gói bao thuốc lá lại thành một
món quà Giáng Sinh quý giá để gửi tặng cho con. Trở lại góc phòng của mình, người đàn bà làm một cử chỉ máy móc: bà đưa
tay lên mắt để để sửa lại cặp kính lão. Nhưng cặp kính không còn nữa. Dù vậy, người đàn bà cảm thấy vui hơn
bao giờ hết: bởi vì người con trai của bà nơi trại khổ sai sẽ vui vì nhận được
quà Giáng Sinh, bởi vì lão ông trong viện dưỡng lão sẽ đọc được báo trong những
ngày Giáng Sinh.
Quà tặng chỉ có ý nghĩa
khi nó là biểu tượng của người
tặng. Người tặng quà không chỉ gửi đi một cánh thiệp, một cái áo, một chiếc
bánh, một món đồ chơi, mà gói ghém tất cả tình cảm, sự biết ơn, lòng ngưỡng mộ, tâm tình thương mến của mình. Một cách nào đó,
khi tặng quà, chúng ta muốn trao tặng chính bản thân mình.
Do đó, sự trao tặng nào cũng là một mất mát: mất mát một
chút tiền của, mất mát một ít thì giờ. Sự mất mát càng lớn, thì quà tặng càng
có giá trị. Bà cụ trong viện dưỡng
lão trên đây quả thực đã mất
mát nhiều: bà đã mất đi một phần ánh sáng của mình. Nhưng bù lại, niềm vui của người con và niềm vui của
người đồng viện của bà sẽ lớn hơn. Mất đi một chút ánh sáng để cho người khác
được thấy, chấp nhận một chút đau khổ để cho người khác được vui, thua thiệt một
phần để cho người khác được cười: đó là tất cả ý nghĩa của sự tặng quà đích thực.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét